Kỷ niệm phượt XE ĐẠP đến vườn cò BẰNG LĂNG 5-10-2013

Dân ngôn tình có câu “Tuổi trẻ là một cơn mưa rào, dù có bị cảm vì trời mưa nhưng người ta vẫn muốn quay lại để ướt thêm một lần nữa “. Khoa tin chắc rằng ai trong chúng ta cũng đều có những cơn mưa của riêng mình.
Và hôm nay tuy là 1 ngày không mưa, nhưng Khoa xin kể lại một kỷ niệm đã qua của thời thanh xuân đó là chuyến đi phượt đầu tiên của Khoa bằng XE ĐẠP chạy đi chạy về 100km từ thành phố Cần Thơ đến vườn cò Bằng Lăng, Thốt Nốt. Đó là một trong chuyến đi Khoa nhớ nhất vì đó là lần đầu Khoa đi xa nhà và đi một mình bằng xe đạp như thế.
Và điều đáng nhớ hơn cả đó là lúc đó Khoa không có máy tính và smartphone để tìm đường luôn. Khoa đã ra tiệm net và vẽ cái bản đồ rất chi tiết với hi vọng là mình có thể tới được vườn cò



Nhìn lại cái bản đồ hồi xưa Khoa vẫn không thể tin rằng mình có thể đi được tới đích.
Nhưng đúng như câu nói “Hãy cứ gõ, cửa sẽ mở, hãy CỨ RỒI SẼ ĐẾN”
Và lúc đó Khoa chỉ có chiếc xe đạp của ông ngoại cho để đi học, nên cũng không biết có tới hay không. (Nếu bạn thấy chiếc xe đạp của Khoa rồi sẽ biết 😆 – Bao xưa)
Nhưng lúc đó Khoa luôn nghĩ trong đầu mình rằng “Nếu mình muốn thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ.” Và chính cái ý nghĩ này nên Khoa cứ đi thôi.
DƯỜNG NHƯ KHI NHỮNG THỬ THÁCH TO LỚN NHẤT LÀ NẰM Ở LÚC BẮT ĐẦU
Sáng 5h Khoa đã dậy và bắt đầu cuộc hành trình.
Và cứ theo “map” trên tay mà chạy…
Nhưng cũng không ngoài dự đoán, dù ta có chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc hành trình như thế nào nhưng rồi ta cũng sẽ đi lạc.
Và thế đáng ra Khoa lại chạy về hướng vườn cò, Khoa lại ghẻ vào khu công nghiệp Trà Nóc. Nhưng nhờ đi lạc thì Khoa mới biết Khu công nghiệp nó là cái gì.
Thật sự Khoa học địa lý từ cấp 2 đến lúc đó Khoa chả biết KCN nó ra làm sau. Thì ra bây giờ mới biết, nó to lớn hơn mình nghĩ, nhưng nó cũng không kém phần ô nhiễm.

Bạn biết không lần đầu tiên mình đuợc tận mắt thấy vào cảm nhận, ở đây to và rộng lắm nhưng ôi thôi không khí ô nhiễm khinh khủng, đạp xe qua nhà máy chế biết THỦY SẢN là không còn biết trời trăng gì luôn ^^
(Ở trên là câu mà Khoa đã viết vào năm 2013)

Quay lại câu chuyện. Khi đi đến “Phía cuối con đường” KCN Trà Nóc và nhận ra đây là ngõ cụt thì lúc đó mới biết mình bị lạc. Khoa lập tức quay đầu xe lại cố hết sức chạy ra.
Nhưng điều gì đến cũng đến, chiếc xe đạp đã lâu năm nay đã bị rơi một bên bàn đạp.
Lúc đó Khoa thật sự bối rối, cảm giác lần đầu tiên của một đứa nhóc đạp xe đi xa nhà mà gặp chuyện như thế.  Khoa chợt suy nghĩ ” không biết mình có về nhà được không, rồi ba mẹ có la mình không” . Lúc đó Khoa rất sợ hãi, chỉ muốn tìm cách quay về nhà cho rồi.
Bạn có thể thấy chuyện này bình thường có gì đâu mà sợ, nhưng nếu đó là lần đầu bạn làm một điều gì đó chắc chắn bạn sẽ cảm thấy như Khoa.
Nhưng rồi khi sự sợ hãi qua đi Khoa lại tự nhủ trong đầu mình “Nếu mình muốn tất cả chỉ là chuyện nhỏ.”. Khoa hít một hơi  thật sâu lấy lại bình tĩnh và

Ok! Mình cần tìm người sửa lại bàn đạp rồi đi tiếp

ĐÔI KHI DÙ ĐÃ BIẾT GIẢI PHÁP NHƯNG ĐỂ GIẢI QUYẾT THÌ KHÔNG HỀ DỄ
Khi Khoa đã bình tĩnh lại, và nhận thấy mình có thể chạy tiếp với một bàn đạp, tuy tốc độ có chậm hơn thì vẫn chạy được. Và lúc đó Khoa đặt nó cái tên là tuyệt chiêu “Quách Què”. Thật ra đặt cho vui vui để cố gắng cấm đầu mà chạy.
Đúng là điều gì lần đầu tiên cũng rất khó tả, vì lúc xưa mỗi lần xe hư là ba hay ông ngoại đem đi sửa chứ Khoa làm gì đụng tay vào làm. Nên lúc đó Khoa cũng cố gắng hết sức đạp, khi Khoa đạp ngang công KCN thì thấy ở đó là đường lộ lớn, có khá nhiều xe đi qua lại. Linh cảm Khoa mách bảo ở đó chắc có ông sửa xe.
Và chợt vui mừng khôn tả khi linh cảm mình là đúng, nhưng rồi cũng không sao khỏi thất vọng vì đó chỉ là 1 chỗ sửa nhỏ không thể thay bàn đạp được. Nhưng đúng câu “Buôn có bạn, bán có phường”  ở phía trên cũng có một chổ khác sửa xe, nhưng rồi họ cũng không sửa được. Sự thất vọng và sợ hãi lại một lần nữa bao trùm lấy tâm trí Khoa – câu hỏi đáng sợ trong đầu là “Liệu mình có về nhà được không?” lại hiện lên.
Nhưng mặc kệ nó Khoa lại tiếp tục chạy lên, vẫn tuyệt chiêu Quách Què. Chạy một khoảng khá xa, Khoa lại thấy một chỗ sửa xe khác lớn hơn. Và đúng là ông trời không phụ lòng người. Chợt thở phào nhẹ nhõm khi nghe chú nói “Cái này chú thay được”
Nhưng khi sờ vào túi thì sự lo lắng lại một lần nữa xuất hiện, thật sự nếu nhớ không lầm là trong túi của Khoa lúc đó không tới 100k. Nên nếu mà thay bàn đạp mà hơn 100k thì phải biết làm sao. Và rồi chú ấy cũng sửa xong và lấy 20k. *Phù…*
Đúng là nhìn lại lúc đó Khoa cũng liều lắm, một cậu bé chưa đầy 18 tuổi, chưa tới 100k trong túi dám đạp xe 100km chỉ bằng niềm tin.
VÀ CUỘC HÀNH TRÌNH TIẾP TỤC
Ruộng nối ruộng, nhà nối nhà… Lúc ấy chỉ biết hỏi đường rồi cố gắng đạp thôi. Chỉ cầu mong là bàn đạp không bị gì nữa



Nhưng rồ không mấy chốc trời lại mưa….những giọt mưa bắt đầu rơi nhẹ trên đôi vai, trên máy đầu, và lăn nhẹ trên má. Trong không gian lãng mạn ấy Khoa biết rằng đôi giày bata Khoa mang chắc xong phim rồi  😎  😎  😎

KHI CHÚNG TA ĐỦ KHÁT VỌNG NHƯNG THỬ THÁCH CHỈ LÀ CHUYỆN NHỎ
Len lỏi dưới những lũy tre xanh xanh thiệt đẹp cuối cùng VƯỜN CÒ BẰNG LĂNG CỦNG HIỆN RA

Trời vẫn mưa tầm tã, tôi chạy vào quán nước, thảy xe qua 1 bên, bay vào ghế, ngã đầu->oh sướng^^
Nhưng sung sướng cũng không quên nhiệm vụ chụp hình về lấy le với mấy đứa bạn. Thế là phải phiền bà chủ rồi^^ “Tắt!!” Xong rồi

Vui quá bức ảnh đánh dấu 1 kỷ niệm khó quên và tôi đã chinh phục được chặng đường đến đây^^
Cái áo đang mặt cũng đã ướt sủng vì mồ hôi. vậy thay áo cái rồi hả vô chơi với chim, cò.
Ok trời đã tạnh mưa rồi START!!!!!
Ôi đâu mà nhiều cò thế. Nhìn từ trên bậc thang dành cho du khách bạn có thể thấy cả trăm con. Chúng trắng trắng chèn trên những đám cây xanh um vui vui sao ấy^^


Đứng trên đây gió vi vu, cảm giác TỰ DO đến lạ lùng. ôi một khoảng không bao la tuyệt vời
(những chia sẻ của Khoa năm 2013)

TÁI BÚT:
Khi bắt đầu một điều gì đó mới chắc chắn chúng ta sẽ cảm thấy sợ hãi và chỉ muốn quay lại VÙNG AN TOÀN của mình. Tuy nhiên khi bạn vượt qua được những lo lắng ban đầu, cả một bầu trời TỰ DO sẽ chờ đón bạn.
Và hãy KIÊN NHẪN. Chỉ có sự kiên nhẫn và quyết tâm bước từng bước một bạn sẽ đến được những nơi mà bạn mong muốn dù nó có xa thế nào.
Xin cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc bài viết này
Chúc bạn một ngày thật bình an và hạnh phúc <3

SÁCH CỦA TÁC GIẢ DƯ ANH KHOA

MOCKUP SỨC MẠNH MOEMTUM

Quyển sách này sẽ mang đến cho bạn:

0 0 votes
Xếp hạng bài viết
Subscribe
Notify of
guest


1 BÌNH LUẬN
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tin Tran
7 years ago

Thật là một trải nghiệm đáng nhớ