Cũng như những bài viết trước
.Câu chuyện vẫn bắt đầu vào thời gian Khoa chơi cầu lông xung nhất thời cấp 3, phải nói là đánh ngày đánh đêm không biết mệt. Nhưng tuổi trẻ có sức khỏe nhưng lại hay hiếu thắng và tâm tính lại hay ganh đua.
Khoa nhớ ngày đó mình rất thích hay tranh thắng thua, hở mà đánh với người mạnh hơn là phải cố gắng đánh sau cho thắng mới thôi hoặc đánh đến khi kiệt sức mới chịu. Mà đánh thua nhiều thì tức lắm, đánh phải thắng mới vui
Bên cạnh đó như anh em biết cầu lông thì thường đánh đôi, nên đôi khi đang máu, đang ham thắng mà thấy đồng đội mình mà đánh fail một cái là mình khó chịu, tuy không nói ra bằng lới nhưng tâm lúc đó cứ suy nghĩ, và đổ lỗi tại vì bồ mới thua.
Và giờ có thời gian nhìn lại mới thấy tuy ngày xưa sức trẻ trâu xung mãn mà chơi cầu ít khi nào cảm thấy niềm vui trọn vẹn.
Còn bây giờ thì khác, con người ta càng lớn cuộc sống càng nhiều lo toan và áp lực. Có đôi lúc muốn chơi cầu mà đâu phải cũng có người rảnh chơi với mình, nên giờ niềm vui không chỉ còn là việc chiến thắng mà bản chất việc được đánh cầu, được có những người đồng đội, những người đối thủ chơi với mình đã là một niềm vui lớn rồi.Nếu nhìn kỹ lại thì người đối thủ lớn nhất của mình chính là những suy nghĩ bất thiện trong chính mình chứ không phải đối thủ trên sân cầu.ví dụ đang chơi cầu mà cảm thấy khó chịu đồng đội, cảm thấy thất vọng bản thân vì những cú fail, cảm thấy chán nản vì cơ thể mệt mỏi không theo được những pha cầu đơn giản….
Chính những suy nghĩ này nó làm ta không còn cảm thấy niềm vui trọn vẹn trong việc chơi cầu.
Thường khi ta chơi với đối thủ càng mạnh hơn ta bao nhiêu thì ngoài việc ta sẽ thể hiện nhiều pha cầu ngớ ngẩn thì tâm ta sẽ phản ứng rất kịch liệt, khó chịu, chán nản, mệt mỏi, ham chiến thắng…. Đó chính là cơ hội để ta quay về chăm sóc và nhìn lại tâm của mình.Càng nhìn lại, càng chăm sóc kỹ khu vườn tâm hồn của mình.
Một ngày nào đó ta sẽ cảm thấy một niềm vui vượt qua được sự thắng thua, đó là niềm vui của sự trân trọng.Ta nhận thấy còn sức khỏe, còn đôi tay để cầm vợt, còn đôi chân lành lặn để di chuyển những bộ pháp phức tạp, còn đôi mắt để nhìn thấy quả cầu trắng bay bay, …đã là diễm phúc quá lớn rồi.
Thử một ngày nào đó, đôi tay, đôi chân, đôi mắt bạn có vấn đề bạn sẽ thấy nhớ “đối thủ và đồng đội” mình nhiều đến mức nào.
Vậy đấy, cuộc sống đôi lúc chúng ta sống chậm lại, nhìn kỹ lại ta mới thấy trân trọng những gì ta đang có.
Và dù đánh cầu hay bất cứ việc gì hãy nhìn xa hơn 2 chữ thắng – thua, thành – bại, hãy trân trọng từng giây phút hiện tại, ta còn nổ lực, còn cố gắng nó đã là một niềm vui lớn rồi.Chúc cả nhà sẽ có niềm vui trọn vẹn trong việc chơi cầu và những lĩnh vực khác trong cuộc sống.
Dư Anh Khoa
SÁCH SẮP XUẤT BẢN CỦA KHOA
Quyển sách này sẽ mang đến cho bạn:
3 tuyệt chiêu tạo đà (create momentum) đánh bay trì hoãn.
5 bí quyết giữ đà (keep momentum) duy trì động lực, kiến tạo thói quen.
7 phương pháp dừng đà (pause momentum) tái tạo năng lượng, kết nối sức mạnh bên trong.