Nhớ thời cấp 2, mới lần đầu cầm vợt là đánh được cầu liền, đánh qua đánh lại với mấy người bạn ít khi bị rớt cầu lắm, rồi vô set đánh càng hăng nữa, thấy mấy anh lớn đập mấy quả cầu siêu mạnh, siêu nhanh, không kịp nhìn thấy luôn, mình nhìn thấy mà hâm mộ quá trời. Thế là nhờ ngày đâu tiên đó mà cảm hứng về cầu lông bắt đầu nhen nhóm.
Thế rồi cũng lên mạng xem hướng dần chơi cầu, nhưng vấn đề lúc đó Khoa gặp phải đó mà nhiều clip dạy khác nhau, mỗi thầy một cách, rồi có lúc cầm tay đúng rồi mà đánh không được, nhiều khi cầm sai lại đánh được, cầm kiểu chuẩn toàn đánh hụt cầu hoặc trúng cán thôi.
Lúc đó mỗi ngày test một phong cách khác nhau, nhưng hình như cái nào mình cũng thấy bất ổn. Và càng rối hơn khi nghe mấy anh chị nói đánh sai kỹ thuật dễ bị chấn thương, đặc biệt mới đánh mà đánh sai tay lâu quá sẽ thành thói quen, khó sửa về sau này.

Không biết bạn có giống như mình ngày xưa không, mình giờ nhìn lại, mình thấy đó là quyết định rất đúng đắn và sáng suốt của mình.
Thật sự mình rất biết ơn 1 tháng đó của thầy Đức – Cần Thơ đã giúp mình có nền tảng.

Nhưng nhìn lại quá khứ, mình vẫn luyến tiếc một điều, giá mà mình có tầm nhìn xa hơn, đỡ hiếu thắng hơn chịu khó dành tiền học thêm 6 tháng – 1 năm, thì bây giờ mình tin là sẽ đánh tốt hơn và không phải dính những cú fail ngớ ngẩn do không biết đánh sao. Quả thật lúc đó mình đã quá tự cao, mình nghĩ học 1 tháng là giỏi rồi.