Câu chuyện trong quyển Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước trong bộ truyện Hạt Giống Tâm Hồn.
https://vimeo.com/546306353Bạn có thể nghe câu truyện ở trong video hoặc đọc bên dưới.
Mình nghĩ bạn nên nghe sẽ cảm xúc hơn rất nhiều
Mùa xuân năm đó, lớp chúng tôi được dẫn đi tham quan công viên, có sự tháp tùng của phụ huynh. Chúng tôi vô cùng thích thú vì được đi bằng ô-tô đến một nơi cách trường đến 30 kilô-mét, một khoảng đường khá xa đối với những đứa trẻ lên sáu.
Ngoài bữa trưa ngon miệng ngoài trời, những chiếc xích đu đầy màu sắc và trò cầu trượt mạo hiểm hấp dẫn, còn có một trò chơi làm tôi nhớ mãi. Cô giáo dùng những mảnh dải buộc một chân của từng hai người vào nhau. Tôi được cặp đôi với một cậu bạn to lớn, người rất xuất sắc trong mọi hoạt động của lớp.
Tôi thầm nghĩ chắc bạn ấy không mong cặp đôi với tôi trong trò chạy ba chân này đâu : tôi sẽ cản trở bạn ấy dành chiến thắng.
Nhưng bạn ấy bình thản khoác tay tôi và hướng dẫn tôi cùng bước nhịp nhàng khi hiệu lệnh bắt đầu
Đây là một trò chơi không đơn giản tí nào. Chỉ cần sai nhịp một chút, cả hai có thể té ngã, hay nếu không khoác tay nhau thì trước sau vì cũng sẽ lộn nhịp. Các cặp xung quanh đều loạng choạng, mất thăng bằng, rồi ngã; nhưng chúng tôi vẫn tiến bước. Không thể tin đươc ! Tôi quay lại nhìn và phát hiện rằng trên đường chạy chỉ còn hai cặp mà chúng tôi đang dẫn trước một khoảng cách khá xa, so với cặp kia. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sắp giành chiến thắng và tôi là người giỏi nhất của trò chơi này cùng với người bạn của mình. Nhưng khi chỉ còn một đoạn rất ngắn nữa là đến đích, tôi lại cuống cuồng và vấp ngã.Lúc đó, người đồng hành với tôi có thể kéo lê tôi vài bước và chúng tôi sẽ thắng cuộc nhưng cậu ấy không làm thế mà dừng lại nâng tôi đứng dậy và cặp kia đã vượt qua chúng tôi. Chúng tôi được thưởng một dải băng nhỏ màu đỏ cho vị trí thứ nhì.Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể quên kỷ niệm ngày thơ ấu đó. Cách xử sự của người bạn ấy khiến tôi thật sự bất ngờ và cảm phục. Tôi vẫn giữ dải băng đỏ dành cho người đứng nhì để nhắc nhở mình rằng: sự thắng thua trong cuộc đời không phải là điều quan trọng.
Có thể bạn không là người giỏi nhất nhưng cách bạn ứng xử và hành động sẽ quyết định bạn là người như thế nào trong mắt mọi người.
BÀI HỌC CÁ NHÂN CỦA KHOA.
Câu chuyện này Khoa đã nghe đi nghe lại từ cấp 3, đến nay chắc hơn chục lần rồi. Nhưng mỗi lần nghe lại thì lại càng thấm hơn. Vì ngày xưa Khoa chơi cầu lông hay hiếu thắng lắm, kiểu mình đánh tốt mà đồng đội mình đánh hư nhiều là mình bực, mình khó chịu. Có thể không nói thẳng trực tiếp nhưng lúc đó mình cứ nghĩ là do đồng đội mình dỡ quá nên mình mới thua. Nhưng sau này khi trưởng thành hơn, qua nhiều sóng gió của cuộc sống khi đó mình chơi cầu lông cảm giác khác hơn, lúc trước mình chỉ có niềm vui của sự chiến thắng, còn giờ mình cảm được niềm vui của sự kết nối, nâng đỡ, động viên đồng đội.Cũng giống như câu chuyện trên, chiến thắng bạn có thể dễ dàng quên. Nhưng cách đối xử tử tế với nhau thì khó lòng mà quên được.Vì vậy, dù chơi cầu lông hay bất cứ làm gì, hãy luôn tử tế, động viên và mang lại năng lượng lành cho người xung quanh. Chỉ bấy nhiêu thôi bạn sẽ thấy cuộc sống mình ý nghĩa hơn rất nhiều Tác giả: Dư Anh Khoa
SÁCH SẮP XUẤT BẢN CỦA KHOA
Quyển sách này sẽ mang đến cho bạn:
3 tuyệt chiêu tạo đà (create momentum) đánh bay trì hoãn.
5 bí quyết giữ đà (keep momentum) duy trì động lực, kiến tạo thói quen.
7 phương pháp dừng đà (pause momentum) tái tạo năng lượng, kết nối sức mạnh bên trong.
Câu chuyện rất cảm động và bài học thật sâu sắc.
Cảm ơn chia sẻ của anh.
Cảm ơn An đã ủng hộ blog.
Khi nào có cơ hội mình giao lưu cầu lông nhé 💪💪💪